Bác Tâm, mẹ Thu, đang làm việc chăm chỉ. Anh ta đeo một đôi găng tay rất dày. Vì vậy, bàn tay của anh ấy giống như bàn tay của một người khổng lồ. Bác đội mũ, khăn trùm kín mặt, chỉ hở mũi và mắt. Trong tay phải anh ta cầm một cái búa. Bàn tay trái của anh khéo léo đặt những viên đá đen bọc nhựa đường vào trong lòng hốc. Anh dùng búa đập đều lên những viên đá để chúng dính chặt vào nhau. Hai tay di chuyển lên xuống nhịp nhàng. Nó dường như đang làm một việc gì đó rất dễ dàng, không phải là công việc vá đường vất vả. Chỉ có mảnh áo sau lưng mồ hôi cứ loang ra.
Một tập hợp các đường hình chữ nhật màu đen xuất hiện, thay thế cho sự hầm hố khó chịu trước đó. Thu say mê nhìn cái đốm hình chữ nhật, thơm mùi hắc ín, rồi ôm lấy cổ mẹ:
– Rất đẹp! Mẹ vá đường giỏi như mẹ may áo!
Bác Tám mấy lần đứng dậy vươn vai. Người chú liếc nhìn con đường. nắng chói chang. Một nụ cười sáng lên khuôn mặt anh.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Viết một đoạn văn tả hoạt động của một người mà em yêu thích . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !