Một buổi chiều đi học về, vừa bước vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng Minh kêu lên: “A!… Chị về rồi”, Minh là anh của tôi.
Tôi đủ lớn để tập đi. Em có thân hình khá mũm mĩm. Những ngón tay và bàn tay của cô ấy thật dễ thương và tròn trịa. Mái tóc màu hạt dẻ dịu dàng buông xõa trên vầng trán bướng bỉnh. Dưới đôi mắt sáng như hai vì sao. Da Minh trắng hồng, mịn màng.
Minh là một cậu bé tinh nghịch và luôn đứng trên đôi chân của mình. Đôi khi ngồi học nhìn ra ngoài sân thấy Minh đang thong dong như vội tập đi, tập chạy theo mẹ, đáng yêu lắm. Khi chạy, mẹ rất chú ý đến Minh vì cứ chạy vài bước là cậu lại ngã. Mỗi khi bị ngã, bé lại khóc rất to: “Mẹ, mẹ…”. Khi người mẹ đến, đứa bé làm cho thung lũng khóc to hơn, cho thấy rằng nó đang rất đau đớn. Mẹ đỡ Minh dậy, Minh cuộn tròn trong lòng mẹ và nín khóc. Trẻ em rất thích chơi đồ chơi, nhưng chơi một lúc là chán ngay. Mỗi khi nhìn thấy món gì Minh cũng cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Khi đó, ai động vào người anh là anh hét lên và đẩy anh ra. Nhưng cứ bật tivi có quảng cáo là Minh Tá lao ngay vào màn hình mà quên hết đồ chơi xung quanh. Minh xấu tính, nhưng anh ấy rất tốt bụng. Được ai tặng quà là mặt tôi vui trở lại. Những bàn tay bé bỏng dang ra đón lấy những món quà và lẩm bẩm: “Xin lỗi… làm ơn!”.
Bé Minh dễ thương quá. Kể từ khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi luôn tràn ngập niềm vui. Em mong Minh sớm lớn để được cắp sách đến trường cùng em.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Viết bài văn tả về em bé . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !