Mỗi kỳ nghỉ hè, bố lại đưa tôi về quê. Bước vào nhà, giọng nói trầm quen thuộc vang lên kèm theo cái vỗ đầu: “Ôi! Cháu yêu của bà đã về rồi, học lực năm nay thế nào, cháu có ngoan không?” Đây là giọng nói của ông nội tôi và cũng là người tôi yêu quý nhất trong nhà.
Ông tôi năm nay đã chín mươi hai tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn. Anh ấy không còn mạnh mẽ như trước đây, nhưng anh ấy đã gầy đi. Khuôn mặt khắc sâu những nếp nhăn mạnh mẽ. Mắt tôi đã mờ, không còn tinh nên mỗi lần đọc báo tôi phải đeo kính, nhưng đôi mắt ấy luôn nhìn tôi với vẻ ân cần, dịu dàng. Mái tóc anh bạc trắng, khiến anh trông giống như một người đàn ông tốt bụng trong truyện cổ tích. Đôi bàn tay gầy guộc, xương xẩu, rám nắng, lúc nào cũng run lẩy bẩy khi làm việc. Làn da không còn hồng hào mà sạm đen vì nắng. Răng ông đã rụng nhiều nhưng nhờ dùng thêm răng giả nên nụ cười của ông vẫn tươi rói. Anh ta ăn mặc rất giản dị, trong bộ quần áo bằng vải dày sáng màu và đôi dép quân đội cao su màu nâu.
Những buổi sáng sớm, khi mặt trời bắt đầu từ từ nhô lên sau dãy núi, màn sương trắng mỏng của đêm còn chưa tan, thì anh thức giấc và cũng là người dậy sớm nhất trong nhà. Trong sân, anh hít một hơi thật sâu và tận hưởng không khí buổi sáng dễ chịu. Năm nay tuổi đã cao nhưng ông vẫn dậy sớm tập thể dục. Nhìn động tác xoay người, cúi người của ông mới thấy hồi trẻ ông linh hoạt, nhanh nhẹn như thế nào. Sau khi tập thể dục, anh thường làm bữa sáng cho cả nhà.
Mặc dù năm nay ông đã chín mươi hai tuổi nhưng ông vẫn rất chăm chỉ. Nó rất tích cực trong các hoạt động xã hội và các chương trình do nhà văn hóa đề xuất. Anh từng nói với tôi: “Ngay từ nhỏ anh đã là một cậu bé yêu thiên nhiên”. Thế là ông thích trồng cây, chăm sóc cây cảnh, hễ con sâu quỷ nào đến phá vườn ông là ông lập tức đi bắt rồi xách nước về tưới cây. Mỗi khi rảnh rỗi, anh lại ngồi cho gà ăn. Vào những buổi trưa hè nóng nực, Bác thường mang võng, quạt tre, đài vào nhà rồi tận dụng những chỗ có bóng cây mắc võng nằm, vừa nghe đài vừa phe phẩy chiếc quạt trên tay. . Những đêm trăng sáng, ông thường bắc chiếc ghế mây về nhà ra ngoài hiên ngồi kể cho tôi và mấy đứa trẻ trong làng nghe chuyện cổ tích. Nếu con cháu làm sai, ông không la mắng, mắng mỏ mà nhẹ nhàng giải thích, khuyên nhủ. Hàng xóm nhờ gì ông cũng rất nhiệt tình nên cả xóm ai cũng kính trọng, quý mến.
Ai cũng chúc ông sống lâu, nhưng với cá nhân tôi, tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ và nhất quyết không phụ lòng ông, sống lâu trăm tuổi. Tôi yêu và kính trọng ông tôi rất nhiều.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Viết bài văn tả ông ngoại . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !