Tôi thích viết nhưng lại sợ những bài văn về mẹ. Mẹ tôi không đẹp chút nào. Sao tóc mẹ không dài mượt như suối? Tại sao mắt mẹ không to và đen? Tại sao má mẹ không hồng, da không trắng? Tôi bị mắc kẹt trong một bài văn miêu tả về mẹ tôi.
Và cuối cùng, giải pháp tôi chọn là lấy đôi mắt của cô Tấm, khuôn mặt của nàng công chúa ngủ trong rừng và làn da của Bạch Tuyết để tạo nên hình ảnh của mẹ. Tôi tưởng tượng ra một bà mẹ còn rất trẻ, rất đẹp và bà hạnh phúc biết bao với những ý nghĩ đó. Bài luận của tôi được điểm cao và tất nhiên tôi rất hài lòng.
Sau đó tôi quyết định viết nhiều về mẹ. Tôi đi tìm tất cả những bài thơ, những lời đẹp nhất, ngọt ngào nhất, bay bổng nhất để tặng mẹ. Mẹ khen tôi, môi mẹ cười, tóc bay sau mặt, bàn tay khô ráp âu yếm xoa đầu tôi. Nhưng tôi không thể vui trước những lời khen đó, vì tôi thấy khuôn mặt mẹ không tươi cười. Lần đầu tiên tôi có cảm xúc thực sự với mẹ. Hóa ra những gì tôi viết là dối trá, những gì tôi viết đã làm mẹ tôi buồn lòng.
Kể từ lúc đó, đôi mắt mẹ luôn hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi chỉ có một mình, nhưng bên cạnh tôi, tôi cảm nhận được hơi ấm của mẹ, đôi môi mẹ thật ngọt ngào, đôi mắt mẹ ánh lên tình yêu. Đó là niềm hy vọng cho ước mơ của tôi, là sự chia sẻ thầm lặng và kín đáo những nỗi đau của tôi.
Quan trọng nhất là đôi mắt của mẹ luôn cho tôi những cảm xúc thật và dạy tôi phải thật thà khi cầm bút. Đây thực sự là điều cần thiết cho mỗi người và là ngọn đèn soi đường cho tôi và ước mơ nhỏ bé của tôi.
Tôi đi tìm mẹ làm thơ
Nhưng tìm kiếm một bài hát không có vần hoàn chỉnh…
Tôi muốn viết nhiều về mẹ, nhưng đến bây giờ tôi vẫn ngại cầm bút viết về mẹ, có lẽ vì:
Mẹ tôi chỉ có một
Thơ về mẹ không thể có hai chữ
tôi đã viết nó sai
Bạn có đôi mắt buồn…?
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Viết 1 đoạn văn nêu cảm nhận của em về mẹ . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !