Hôm nào đi học thì đi dạy sớm. Đứng trước nhà, tôi cảm nhận được sự mát lạnh và trong lành từ những giọt nước đọng lại trên lá. Tôi đã đúng, đang đợi xe buýt.
Xe buýt rất quen thuộc với tôi, nhưng ít ai biết lần đầu tiên đi xe buýt như thế nào. Cảm giác đó rất xa lạ. Tôi nghĩ mình đang ở một thế giới khác. Có lẽ tôi đã suýt khóc, nhưng tôi tự nhủ, đừng khóc, đừng khóc. Nhưng rồi tôi đã khóc. Tôi yếu đuối, tôi hiểu mình chỉ là một phần nhỏ của cuộc đời. Trong tâm trí của một đứa trẻ như tôi lúc đó, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Tôi đã khóc và những giọt nước mắt dường như biến mất khi tôi nghe giọng nói trầm ấm an ủi tôi. Đây là tài xế. Một ấn tượng mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên trong đời.
Người lái xe cao và gầy. Đôi mắt anh ánh lên tình yêu và lòng tốt. Lông đốm, nhưng lông trắng. Khuôn mặt bầu bĩnh, tôn lên vẻ đẹp của một người biết làm việc thiện, làm việc thiện. Đôi khi, tôi nắm tay anh cho dễ đi xuống, tôi có thể cảm nhận được bàn tay anh đen nhẻm đầy vết chai. Tôi hiểu khi làm việc gì phải thực sự yêu nghề thì mới làm được.
Mỗi ngày, 5 ngày một tuần, tôi đến trường trên xe buýt của chú tôi. Thời gian trôi qua, tình yêu của anh và em ngày càng bền chặt.
Nó in sâu vào trong đầu tôi, không bao giờ quên được. Hôm đó tôi bị ốm, tôi đã không đi học trong một tuần. Vì công việc bận rộn nên anh ấy không thể đến thăm tôi, anh ấy chỉ viết thư hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi không buồn vì tôi hiểu công việc của bạn.
Xuân, Hạ, Thu, Đông,… Bốn mùa cứ như một vòng tuần hoàn, mãi chuyển, qua nhanh, chuyển và chuyển. Và mùa hè đã đến, tôi không biết nên vui hay nên buồn. Ba tháng hè dài xa trường, xa bạn bè và xa bạn. Ba tháng hè đã qua. Tôi đã chuẩn bị rất tốt cho năm học mới.
Như thường lệ, tôi đứng trước cửa nhà thì xe buýt đến. Một sự thật phũ phàng, tài xế đã nghỉ việc, không còn làm việc nữa, anh ta đang nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe. Tôi biết những điều này từ người lái xe mới. Vậy là từ nay, tôi sẽ không bao giờ gặp lại người cha thứ hai của mình nữa. Tệ hơn nữa, bác sĩ bị ốm và tôi không biết phải làm gì. Người lái xe mới không giống như người cha thứ hai của tôi. Bác khó chịu, tôi khó chịu với bất cứ điều gì tôi hỏi. Và kể từ đó, tôi không nói chuyện trên xe buýt nữa.
Một hôm tình cờ ngồi trên xe buýt, tôi hỏi chuyện người tài xế năm xưa. Trên thực tế, ông qua đời vì bệnh gan. Tôi buồn. Tôi nhớ. Từ giờ trở đi, chỉ có thời gian mới chữa lành vết thương cho tôi.
Tôi thực sự nhớ nó.
Đây là kỉ niệm mà tôi nhớ nhất. Nó không bao giờ có thể bị lãng quên. Người cha thứ hai của tôi bây giờ ở đâu. Có phải là thiên đường?
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em một ấn tượng sâu sắc nhất . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !