Tôi chưa bao giờ làm một việc tốt có ý nghĩa hoặc ít nhất là làm cho người khác vui, ngoại trừ một lần khi tôi học lớp 2. Lần đó tôi được một điểm và trả lại cho người đã mất.
Chiều hôm đó tôi trực nên phải ở lại lớp một lát để đổ rác. Tôi đang đi dạo trong sân trường thì bất ngờ giẫm phải một vật gì đó rất cứng. Tôi cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ôi! Hóa ra đó là một tủ sách khổ 18x7cm Tiểu thuyết trí tuệ, cuốn sách đầu tiên của giáo sư Powell của tác giả AR Belger (rất hay). Cuốn sách này được bọc ni-lông bên trong nên có thể người chết mới mua về chưa đọc. Mình cũng chưa đọc nhưng qua lời kể của bố mẹ thì cũng biết chút ít. Nó có vẻ là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Tôi lật qua bìa sau của cuốn sách và thấy một đoạn ngắn nêu nội dung của cuốn sách. Nó khiến tôi tự tin hơn về những suy nghĩ của mình. Ý nghĩ về việc có được cuốn sách này nảy ra trong đầu tôi. Vì vậy, tôi nhìn xung quanh để xem có ai ở đó không. Ôi chúa ơi! Và người bảo vệ. Tôi đợi bác bảo vệ đi rồi vội nhét cuốn sách vào cặp chạy ra cổng trường. Trên đường đi tôi không thể ngừng suy nghĩ về những tình tiết hấp dẫn và thú vị của cuốn sách. Ồ! thú vị làm sao! Nhưng đầu tôi không chỉ nghĩ về một thứ, nó chuyển sang một thứ khác. Câu chuyện về người mất tích. Vì có đầu óc suy nghĩ nên không biết đánh giá thế nào, đem về nhà đọc rồi giữ cho mình hay trả lại cho người mất! Hai lựa chọn tiếp tục đấu tranh, khiến tôi bối rối trong đầu. Vừa lúc đó, tôi về đến nhà. Tôi chào bố mẹ và ngồi trên giường trong phòng. Tôi cứ nghĩ mãi. Nhưng phải! Mẹ là người có kinh nghiệm sống, con phải hỏi mẹ! Nghĩ thế, tôi chạy xuống nhà, đưa cuốn sách cho mẹ và chỉ cho mẹ đầu đuôi câu chuyện. Mẹ tôi nghe xong cười bảo:
– Bây giờ, hãy đặt mình vào tình thế như một người lạc lối. Tôi chắc chắn rằng bạn sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng bạn khi bạn làm mất một cuốn sách đắt tiền: 120.000 VND! Hãy tự mình suy nghĩ và quyết định.
– Thật đấy, nếu tôi là người sắp chết, tôi sẽ có những cảm xúc như mẹ tôi nói. Và nếu anh biết, niềm tin của anh dành cho em sẽ chẳng là gì! Tôi quyết định trả lại nó. Sáng hôm sau, tôi mang sổ đến gặp tổng giám đốc. Vừa lúc đó, có một cô bé học lớp năm hớt hải chạy đến. Khi cô tổng phụ trách đưa cuốn sách và giới thiệu với tôi, cô ấy cảm ơn tôi rối rít. Khi tôi đến lớp, bạn bè của tôi chạy đến xung quanh tôi và khen ngợi tôi.
Tôi đã thực sự hạnh phúc sau đó. Bây giờ tôi biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình, nhưng nó có thể mang lại niềm vui cho mọi người và bạn sẽ được người khác mỉm cười.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Kể lại việc làm tốt góp phần xây dựng quê hương, đất nước . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !