Tại sao thời gian trôi nhanh như vậy? Bây giờ đã là giữa tháng Năm. Còn vài ngày nữa em phải nói lời tạm biệt với ngôi trường Tiểu học Nghĩa Tân – nơi con đò đưa em đến bến bờ tri thức.
Tạm biệt những người mẹ hiền luôn tận tụy chăm sóc con cái, với những cô cậu học trò xinh xắn, tinh nghịch. Ngôi trường này đã lưu giữ biết bao kỉ niệm tuổi thơ của chúng em, những kỉ niệm đẹp đẽ của những năm tháng cắp sách đến trường. Tôi vẫn nhớ như in những ngày đầu tiên đi học, tôi bỡ ngỡ và sợ hãi như thế nào. Đi trên con đường quen mà sao thấy lạ quá! Đường phố trông sạch đẹp hơn, không khí phấn khởi tạo nên một cảm giác vô cùng lạ lẫm. Tôi bước vào trường mà không tin vào mắt mình, thấy trường mình đẹp quá! Mẹ đưa tôi đến lớp học đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm đã đợi sẵn ở cửa lớp. Thật đáng yêu làm sao khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô Vinh, người mẹ đã dạy anh vào lớp một. Và những kỉ niệm ấy cứ thế ùa về thật nhanh trong suốt 5 năm học vừa qua. Bệnh đa xơ cứng. Chị Nguyệt Hảo, cô Thu, cô. Tình là những người tôi cảm thấy gần gũi và kết nối nhất. Các thầy cô đã truyền cho em rất nhiều kiến thức bổ ích để em trưởng thành và tự tin bước vào cuộc sống đầy khó khăn. Đồng thời, tôi cũng vô cùng biết ơn các thầy cô giáo trong trường đã luôn tạo điều kiện, giúp đỡ để tôi hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ của mình.
5 năm học là khoảng thời gian dài để em bộc lộ hết những cảm xúc, suy nghĩ chất chứa trong tâm hồn. Khi em xa trường, cô mong rằng các thế hệ trẻ sẽ luôn tiếp nối truyền thống tốt đẹp của nhà trường, để trường Tiểu học Nghĩa Tân mãi là niềm tin sáng ngời, là sự lựa chọn tin cậy của mọi người. Tôi sẽ mãi nhớ về ngôi trường xinh đẹp này.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Kể lại những kỉ niệm của em với ngôi trường tiểu học . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !