Tôi sinh ra từ biển. Cuộc sống của tôi đầy những cuộc phiêu lưu thú vị và tuyệt vời. Mẹ tôi, người có nước da xanh như da trời, luôn vuốt ve và ôm tôi vào lòng. Ngày ngày tôi theo mẹ đi đây đi đó, có khi nhảy múa vui đùa với các chị rong mềm, có khi nói chuyện với các chú san hô trắng…
Rồi một ngày, tôi cảm thấy nóng nực và ngay lập tức, mặt trời kéo tôi lên. Gió đưa tôi đi khắp mọi nơi, từ núi cao đến cánh đồng lúa chín như một tấm thảm vàng. Nhưng hoàng hôn đã buông xuống, vạn vật xung quanh tôi đã chìm vào giấc ngủ, tôi nhớ mẹ, nhớ nhà và… ôi! Lạnh quá! Trong lúc lom khom, tôi bất ngờ rơi xuống một dòng sông nhỏ hiền hòa. Mỗi ngày, tôi và các bạn có một nhiệm vụ rất quan trọng: dọn dẹp sau giờ làm việc. Các bà mẹ thường yêu cầu tôi lau sạch bụi bẩn cho con trai và con gái của họ. Một buổi chiều, người nông dân đưa tôi về nhà, cho tôi vào ấm đun nước. Lúc đầu tôi cảm thấy rất thoải mái, rất dễ chịu. Nhưng một lúc sau tôi thấy nóng quá nên bác nông dân không dừng lại. Tiếng rên của tôi nhỏ nhưng bạn vẫn nghe thấy “Ơ… ơ… ơ… nóng”, thì đã đến lúc tôi phải rên to hơn, “Ư… ư… ư… thôi sôi đi!” Chịu không nổi, tôi đành ngậm ngùi nói: “Hì… hí… hí… tạm biệt” rồi chạy vụt khỏi vòi.
Sáng hôm sau, tôi cùng người thân bé nhỏ của mình tạo thành một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh. Thật hạnh phúc trên đó. Chúng tôi luôn cảm thấy bình tĩnh và thoải mái. Khi chúng tôi lang thang với những cơn gió lang thang, đôi khi chúng tôi tụ lại thành đống lớn, đôi khi phân tán thành những đám mây nhỏ. Có bạn muốn đến gần mặt trời hơn, có bạn muốn đi lên, muốn đi xuống để nhìn rõ cảnh sông núi tuyệt vời bên dưới… Một hôm, tôi và mấy đứa bạn bay sang bàn với tôi. trên đường chân trời. Bay mãi bay mà mây còn xa. Mệt mỏi, trĩu nặng nỗi buồn, chúng tôi như không còn hơi thở, đứng giữa không trung. Đột nhiên nhiều đám mây tụ tập về phía chúng tôi. Gió cứ thổi chúng tôi về phía bắc. Rồi gió ngừng thổi. Cả bầu trời xám xịt. Mặt trời biến mất từ bao giờ? Nhìn xuống, tôi thấy một dòng sông lấp lánh. Và một chướng ngại vật khổng lồ. Một cảnh tượng lạ, mới và tráng lệ. Càng xuống thấp, tôi càng kinh ngạc vì có những cột thép khổng lồ với những cánh tay chắc khỏe căng những sợi dây điện khổng lồ. Tiếng thác đổ cùng tiếng máy chạy chầm chậm báo cho tôi biết đây là sông Đà, kia là nhà máy thủy điện Hòa Bình. Rồi trời đổ mưa. Theo bạn, tôi lao xuống đất. May mắn em rơi ngay xuống dòng nước sông Đà. Tôi chạy thật nhanh đến con đập hiện ra trước mắt. Trước khi kịp suy nghĩ và ngắm nhìn phong cảnh, tôi đã chạy về phía một dòng nước chảy xiết. Nó chóng mặt kinh khủng. Tôi cảm thấy như thể ai đó đang hút tôi với một lực khủng khiếp. Tôi thất vọng và cùng lũ bạn lao về phía thác nước đang đổ xuống phía xa. Trong chớp mắt, tôi va phải một vật gì đó rất mạnh và nghe rõ tiếng động cơ nhà máy điện chạy. Tôi di chuyển về phía hạ lưu, dòng nước trở nên mượt mà hơn. Chúng tôi chầm chậm men theo đập sông Hồng để ngắm những bãi ngô mới, những màu xanh mướt trên những cù lao phù sa màu mỡ…
Chúng tôi vẫn chưa quên niềm vui khi nhảy lên máy phát điện… Tôi đã bị cuốn hút khi nghe bạn nói về những nơi họ đã đến. Có rất nhiều nơi thú vị mà qua những câu chuyện, tôi thấy rằng tôi vẫn muốn đi du lịch. Hóa ra bà con mình có khả năng đi nhiều nơi, cả trên trời lẫn dưới đất. Một hôm tôi chợt nghe tiếng sóng vỗ, lòng vui… Trước mặt tôi, mẹ biển yêu thương đang mở lòng đón đàn con… Tôi nhìn màu nước trong xanh, tôi nếm vị mặn. vị mặn và tiếng khóc rưng rức, xúc động.
Trên bầu trời, những đứa con của mẹ hiền kết thành mây bạc tiếp tục cuộc hành trình mang lại lợi ích cho đời… Con muốn được nghỉ ngơi một lúc trong vòng tay mẹ. Rồi một ngày, tôi lại bay.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Kể lại cuộc phiêu lưu một giọt nước . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !