Năm tháng trôi qua, chỉ có thời gian là thước đo tình người. Giờ đây, dù đang học lớp 5 – lớp cuối cùng của bậc tiểu học nhưng em đã sẵn sàng tạm biệt mái trường, thầy cô và bạn bè để tiếp tục học cấp ba. Nhưng trong suốt năm năm học em không thể nào quên những kỉ niệm về cô giáo đã dạy dỗ em những năm đầu tiên đến trường. Cô ấy có một cái tên rất hay và tôi cũng thích đó là Kim Oanh.
Cô là người mẹ dịu dàng nhất lớp 1. Dáng người đậm, mái tóc xoăn nâu, ai cũng bảo trông cô rất xinh. Cô thường mặc trang phục khiêm tốn, phù hợp với dáng người. Lúc đó tôi nghĩ rằng giáo viên nên dễ sợ hãi. Nhưng không, bạn đã tiêu thụ những suy nghĩ lang thang của tôi. Cô vẫn là một giáo viên tốt bụng và dịu dàng. Với khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi gò má cao, lúc nào cũng ửng hồng. Đôi mắt cô đen láy, sáng long lanh từ hàng mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là cái nhìn nhân hậu và bao dung mà cô dành cho chúng tôi. Mỗi khi không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn bã của cô, anh lập tức hối hận về việc mình đã làm. Có lẽ đó là điều đã khơi dậy sự nhiệt tình học tập của chúng tôi. Bên dưới vầng trán cao thông minh ấy là đôi lông mày tròn cân đối tạo nét tinh tế cho khuôn mặt.
Cô Oanh là một giáo viên yêu nghề, hết lòng yêu thương học sinh. Tâm hồn cô là một không gian chan chứa tình yêu thương đối với chúng em: Nghe cô giảng bài em rất thích thú. Cô giảng bài rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu bài. Giờ ra chơi, cô luôn ngồi viết mẫu, chấm điểm cho chúng em. Có hôm cô còn trao đổi bài giảng với bạn bè, đồng nghiệp. Nếu em đọc chưa thông, viết sai, cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô ấy giải thích điều đó với một người bạn, anh ấy hiểu ngay. Trong các hoạt động trên lớp, cô luôn góp ý cho từng học sinh và chỉ cho các em cách sửa lỗi. Một hôm, cô nhận xét rất hay về lớp tôi, tôi nhớ như in câu: “Tuần trước các con chăm chỉ được cờ Đội. Cô rất vui khi các con không chỉ được cờ ngoan mà còn được cờ giỏi. Tôi hy vọng những đứa trẻ đều giống nhau mỗi tuần. Và rồi, lớp tôi vỗ tay ầm ĩ. Bây giờ cháu học lớp 5, mỗi lần cháu phải đến lớp cô đều gọi điện hỏi thăm. Lúc đó tôi nhớ những lúc tôi học lớp 1, được cô dạy dỗ bằng tình yêu thương.
Những dòng chữ vang lên trong giọng nói của em: “Mẹ em ở trường là cô giáo thân yêu…”. Đúng! Vâng, con sẽ không bao giờ quên mẹ – người mẹ đã mang những tia nắng đầu tiên đến với cuộc đời con.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Hãy viết một đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !