Ngày 5 tháng 9 vừa qua là ngày chào đón năm học mới. Học sinh khắp nơi nô nức cắp sách đến trường để bước vào năm học 2013-2014 với bao điều hấp dẫn và thử thách đang chờ đón các em.
Trong dòng người hối hả đến trường cho kịp giờ lễ, tôi chợt bắt gặp hình ảnh một cụ già tóc bạc trắng dìu đứa cháu nhỏ, cả hai vội vã tiến vào cổng trường. Có lẽ, cháu của bạn sẽ vào lớp một năm nay. Nhìn con rụt rè nắm tay, tôi chợt nhớ ngày tựu trường năm ấy, ông nội dắt tôi vào lớp. Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bùng nổ trong lòng tôi. Tôi nhớ ông tôi rất nhiều.
Năm ấy, ông tôi cũng đã ngoài 70, thân hình gầy guộc, mái tóc bạc phơ trong gió chiều. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày khai giảng năm ấy, tôi chưa gặp lại cậu ấy. Vì ông qua đời vì bệnh hiểm nghèo.
Tôi còn nhớ ngày còn bé, vào những ngày lễ, Tết, bố mẹ thường đưa tôi về Bến Tre thăm ông ngoại. Ngôi nhà của ông rất cổ kính và xung quanh có rất nhiều dừa tươi. Năm đó thấy sức khỏe anh yếu, bố mẹ tôi bàn nhau đưa anh về nhà tôi chăm sóc rồi đưa anh đi chữa bệnh ở quê sẽ tốt hơn.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi. Những buổi chiều, anh thường dẫn tôi ra công viên gần nhà chơi xích đu, xích đu. Anh ấy nói rằng khi còn nhỏ, anh ấy không thể ra ngoài, anh ấy phải giúp ông cố và bà cố của mình làm việc nhà và đồng áng. Anh ấy cũng chỉ cho tôi chơi cờ tướng và vào buổi chiều, cả hai cùng chơi với nhau. Rất nhiều niềm vui!. Anh luôn chu đáo, nhưng lại rất yêu em. Bố mẹ tôi thường cho anh ấy tiền để mua đồ, nhưng anh ấy ít sử dụng chúng. Anh để lại cho tôi. Mỗi lần đi công viên chơi, tôi được anh mua cho bao nhiêu đồ chơi và được anh đưa đi ăn kem, uống trà sữa. . . Đêm nào tôi cũng ngã vào lòng anh ngủ ngon lành.
Rồi ngày đầu tiên đến trường, ba đưa tôi đến trường, dáng người run run nhưng nét mặt rất vui, ba xoa đầu tôi và nói: “Con (tên ba) phải chăm chỉ đi học, nghe lời cô giáo. .và cháu nên giúp đỡ bạn bè của mình, không được gây gổ, đánh nhau với bạn bè nhé. Tan học ba sẽ đến đón cháu, ngoan lắm cháu ạ.” Tôi nhìn cô ấy và nghĩ rằng đứng trước mặt tôi là một nàng tiên trong truyện cổ tích.
Tôi bước vào lớp với bao bỡ ngỡ. Anh đứng nhìn tôi bước vào lớp rất lâu rồi ra về. Nó đến và đi mãi mãi.
Tôi không gặp anh nữa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được anh vẫn theo tôi đến trường và đưa tôi về nhà mỗi ngày. Mỗi lần đi ngoài đường, chợt nhìn thấy một cụ già tóc bạc trắng, tôi lại nghĩ đến ông nội. Và tôi thầm mong thầy còn sống để tôi có thể cho thầy thấy kết quả học tập tốt mà tôi đã đạt được trong những năm qua. Tôi thầm ghen tị với những đứa trẻ được ông nội đưa đi học hàng ngày.
Ra đi đã mấy năm rồi, giờ tôi đã lớn không còn là em bé nữa nhưng trong những giấc mơ tôi vẫn thấy cô tiên với mái tóc trắng tung bay trong gió đang mỉm cười với tôi. Ông là ông của tôi, người mà tôi luôn yêu quý và kính trọng trong suốt cuộc đời mình.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Hãy viết một bài văn kể về người ông của em và nêu cảm nghĩ . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !