Cún là một chú mèo rất dễ thương. Đó là năm lớp 4, vì thành tích học tập cao của tôi, bố mẹ đã mua cho tôi một con mèo mướp màu xám mà tôi rất yêu thích. Lúc mới về, cậu ấy rất nhút nhát, chỉ nằm co ro trong góc tường và buồn bã. Vào bữa trưa, nó chỉ ăn vài miếng rồi tiếp tục hành trình ngủ đông của mình. Sau một thời gian, khi thích nghi với môi trường xa lạ, anh trở thành chú hề cho cả gia đình. Thỉnh thoảng chú lại đẩy quả bóng, rồi dùng mũi đẩy qua đẩy lại quả bóng. Tuy hơi buồn cười nhưng Bun biết nghĩ! Chú và tôi hợp nhau nhất. Mỗi khi tôi học Chú, bao giờ nó cũng ngồi bên tôi, có khi trèo lên bàn đẩy bút, có khi cúi xuống gối đầu ngủ. Ồ, thật là một búi tóc đẹp! Nhiều lúc ngồi nhìn Cún thấy chú có nét vẽ của riêng chú cũng đẹp. Bộ lông mượt mà màu xám xám của nó xen kẽ với một số sọc đen. Hai cái tai thỉnh thoảng lại vểnh lên như đang chăm chú lắng nghe điều gì đó.
Đôi mắt tròn long lanh, nổi bật là hai con ngươi đen láy. Chiếc mũi hồng luôn khao khát đánh hơi được nhiều tài năng. Đôi chân của Bác thoăn thoắt mỗi khi có tiếng báo động ở đâu đó là Bác lao ngay đến nhưng không bao giờ nghe thấy một tiếng động nào vì lớp chân có những miếng đệm rất mềm và êm. Nhân vật của anh ấy thậm chí còn hấp dẫn hơn. Bất cứ khi nào tôi vui, anh ấy chạy với tôi. Nó leo lên cây rồi lại nhảy xuống, chạy loanh quanh có lúc cào nhẹ tôi, có lúc cắn vào quần rồi chạy như sợ tôi chạy theo. Khi âu yếm, nó sẽ nằm trên đùi tôi và yêu cầu tôi vuốt bộ lông của nó từ khóe mắt đến tai.
Khi tôi buồn hay ốm, khi nhìn mặt tôi, Bun dường như hiểu. Nó giống như nói lời tạm biệt với tôi. Anh nằm cạnh tôi im lặng, không chơi đùa như thường lệ. Tôi cười nhẹ và nói, “BẠNAnh không giận em đâu, mèo yêu!“. Nhưng nó vẫn không vui và nó vẫn tán tỉnh. Thật là một con mèo vui tính! Trong thời gian đó Bun là bạn thân của tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Phải nói rằng nó là bạn thân tốt nhất của tôi. gia đình ở trường tiểu học từ khi tôi học xong tiểu học tôi phải đi học bán trú người yêu của tôi tôi phải rời xa bún trước ngày tôi rời gia đình và con mèo của bún cũng quây quần bên mâm cơm ấm cúng.
Mọi người cười nói đùa giỡn, còn tôi thì đem đồ ngon cho mèo Bun. Ngày hôm sau, khi chúng tôi chia tay, tất cả chúng tôi. Đây là thời điểm tốt nhất để ngăn những giọt nước mắt rơi xuống. Tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc, rồi tôi phải đi, nhưng con mèo bun đây, nó dám như không muốn buông tay. Lúc này, tôi càng khóc to hơn và chạy thật nhanh ra xe, mặc cho con mèo Bun ngơ ngác nhìn và kêu lên một tiếng “meo meo”.
Thời gian qua, tôi mong từng ngày được ở bên gia đình và chú mèo Bun, dù chỉ là hai ngày. Mỗi lần tôi về Buni đều rất vui vẻ, nó luôn ở bên tôi không rời, kể cả khi tôi ngủ nó cũng trèo lên giường chui vào chăn ngủ cùng tôi. Thời gian cứ thế trôi đi cho đến một ngày tôi nhận được tin con mèo Cún đã chết vì bạo bệnh, tự nhiên sống mũi cay cay, tôi trốn vào một góc, nước mắt ngắn nước mắt dài, cứ nghĩ đến Cún là tôi lại khóc. Một người bạn thân, luôn ở bên tôi khi tôi vui cũng như buồn, vậy mà giờ đây cậu ấy lại bỏ mặc tôi một mình như vậy. Và tôi thầm mong Cún “ở bên kia thế giới” sẽ luôn vui vẻ như những ngày còn chơi với tôi.
“Ôi bánh bao! Em yêu anh rất nhiều“
Đến bây giờ mỗi khi buồn tôi lại nghĩ đến Cún. Và nghĩ về những ngày bên Bun mà lòng tôi thắt lại. “Tại sao trên đời lại có loài động vật dễ thương như vậy?“
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Hãy tả con mèo của nhà em . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !