Buổi lễ kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam kết thúc vui vẻ. Không khí sôi động của buổi lễ kỷ niệm trọng đại này dần nhường chỗ cho một không gian yên tĩnh đến lạ lùng. Khi đó, trong sân trường chỉ có một số học sinh chờ bố mẹ đến đón. Hôm nay bố tôi lại đến muộn. Tôi nghe tiếng chim sẻ ríu rít khắp sân. Một mình bên ghế đá, tôi chợt nhớ về một kỉ niệm xưa, khi tôi còn là học sinh lớp 5 trường Nguyễn Đình Chiểu, kỉ niệm về cô giáo ngày ấy.
Tôi vẫn còn nhớ, khi tôi còn học tiểu học, môn toán của tôi rất giỏi. Kết quả của tôi luôn xuất sắc, chín và chục đẹp. Em luôn dẫn đầu lớp về điểm số. Tôi hãnh diện và tự hào về bản thân mình. Trong tâm trí của người thầy đáng kính, của cha mẹ tôi, tôi hiện lên hình ảnh của một học sinh ngoan, một đứa con ngoan. Vì những tự nhận thức và tự đánh giá quá mức đó, tôi trở nên chủ quan và coi thường mọi thứ. Không biết từ bao giờ, tôi không còn làm những bài toán thầy giao cho nữa. Tôi thích đọc truyện tranh và đôi khi tôi chỉ làm một số bài toán khó. Trên lớp, em không còn chăm chú nghe giảng mà tập trung làm bài. Tôi tràn ngập sự chủ quan, kiêu hãnh và lười biếng cho đến một ngày… Kỳ thi học kỳ I đến, tôi bước vào phòng thi với bao háo hức và tràn đầy tự tin. “Dù sao thì tôi cũng sẽ lấy mười lần này, như bao nhiêu lần khác.” Nhưng mọi thứ đã không diễn ra theo cách tôi muốn. Tôi bị cuốn hút ngay từ câu đầu tiên. Đây là những câu hỏi lý thuyết và thực hành rất cơ bản nhưng do không học bài nên em không biết làm. Mặt tôi lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch, đầu óc rối bời, không còn tập trung tính toán được nữa. Tôi tự hỏi làm thế nào tôi nên xử lý này. Bước ra khỏi phòng thi, tôi như người mất hồn. Những ngày sau đó, tôi vẫn không quên được nỗi sợ hãi ám ảnh phòng thi ngày hôm đó. Và điều gì đến sẽ đến…
Ngày thi toán, mặt dì buồn rười rượi. Tôi chết lặng khi nghĩ đến việc cô ấy buồn vì kết quả kiểm tra của tôi. Không phải lỗi gì đâu, khi cậu ấy vượt qua bài kiểm tra môn Toán của tôi, tôi đã không thể bình tĩnh được nữa. Ôi chúa ơi! “Năm” lớn với sọc đỏ bao phủ toàn bộ kỳ thi. Đây có phải là sự thật? Tôi bị điểm kém môn toán, môn sở trường của tôi. Tôi cảm thấy vô cùng bế tắc. Kết quả này sẽ được trao cho bố mẹ, họ sẽ nghĩ gì: thất vọng và mất hết hy vọng vào tôi, đứa con trai duy nhất của cả gia đình. Bố mẹ tôi luôn tin tưởng tôi, luôn tự hào khi nhắc đến tôi. Cha mẹ ơi, con nợ cha mẹ nhiều lắm! Chưa hết, bạn bè của tôi sẽ nghĩ gì về tôi? Chúng tôi sẽ mỉa mai, giễu cợt tôi cả ngày. Trong một khoảnh khắc, tôi chợt đánh mất chính mình. Một ý nghĩ điên rồ thoáng qua đầu tôi vào cuối giờ học ngày hôm đó. Cô ấy đã để lại tấm thiệp trên bàn. Lúc đó cả lớp ra về chỉ còn tôi và Nami. Nam là một học sinh kém trong lớp học toán của mình. Tôi lập tức cãi lại Nami và dụ cô ấy lên bàn giáo viên để sửa điểm. Điều này sẽ được giữ bí mật giữa các bạn.
Khuya hôm đó, thứ hai đầu tuần, cô phát hiện ra. Nghiêm túc và nghiêm nghị, cô ấy hỏi cả lớp ai đã sửa lỗi cho Nami và tôi. Xấu hổ và sợ hãi, Nam đứng dậy nhận lỗi và cúi gằm mặt. Giọng cô buồn bã hỏi Nami.
_ Tại sao bạn sửa kết quả của bạn?
Nam không trả lời mà chỉ nghiêng người, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi. Tôi bối rối và bối rối. Tôi nên làm gì? Tại sao tôi lại hành động như vậy, một hành động xấu xa và hèn nhát như vậy? Tại sao mình không nghĩ đến hậu quả mai sau mà chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt? Bố mẹ, thầy cô và bạn bè sẽ nghĩ gì về tôi: một học sinh cá biệt luôn âm mưu những điều xấu xa để đạt điểm cao? Một đứa trẻ mắc lỗi lần đầu sẽ khiến mọi người có định kiến mãi mãi. Vậy còn lòng tự trọng và kiêu hãnh của tôi thì sao? Tôi rất xin lỗi và xấu hổ. Lấy hết can đảm, tôi đứng dậy và xin lỗi trong nước mắt. Mặt tôi tái nhợt, môi run run, tay chân không cử động được. Dù bao dung, độ lượng nhưng cô ấy đã suy nghĩ kĩ và đồng ý tha thứ cho tôi. Tuy nhiên, cô đã cảnh cáo tôi trước cả lớp. Cuối buổi học hôm đó, cô gọi tôi lại và nói:
_ Tôi đã chứng tỏ sự ăn năn của mình bằng cách thừa nhận lỗi lầm của mình. Tôi nói với anh rằng tôi là người luôn muốn đứng lên, luôn muốn phục hồi danh dự, mặc dù điều đó đã khiến tôi bị điểm kém. Bạn hãy luôn cố gắng học hỏi và ghi nhớ rằng: “Trên con đường thành công không có dấu vết của kẻ lười biếng”.
Khi về đến nhà, tôi thú nhận với bố mẹ những gì đã xảy ra và cầu xin họ tha thứ. Bố tôi không nói gì, chỉ thỉnh thoảng thở dài. Tôi nhìn thấy đôi mắt buồn của mẹ. Mẹ tôi ân cần dạy tôi:
Con ơi, ai cũng mắc sai lầm một lần trong đời. Thật tốt khi tôi biết sai lầm của mình và tự thừa nhận chúng. Lần này bố mẹ đã tha thứ cho tôi. Nhưng bạn nên học tập chăm chỉ và ngừng làm điều đó.
Tôi gật đầu, mặt không chút biểu cảm vì hạnh phúc. Từ hôm đó em cố gắng hết sức trong lớp, chăm chú nghe cô giảng bài, về đến nhà em làm hết bài tập cô giao và dành thời gian tìm những bài toán khó hơn để giải.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Hãy kể lại một kỉ niệm của em với thầy cô giáo . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !