Anh tôi năm nay đã bảy mươi tám tuổi, tóc đã bạc trắng. Anh ấy là một người đàn ông giản dị, hiền lành. Anh có dáng người mảnh khảnh, đôi mắt hiền và luôn sẵn sàng chia sẻ với tôi mọi vấn đề mà tôi không dám chia sẻ với bố mẹ như bị điểm kém, bị la mắng trong lớp hay xích mích với bạn bè… Trong tay anh là tiền. vì tuổi đã cao nhưng ông còn rất khỏe, sáng nào ông cũng dậy sớm tập thể dục rồi quét vườn, nằm nghe chim hót. Đối với anh, một buổi sáng như thế này là một ngày anh thư thái nhất. Anh ấy thích nghỉ ngơi vào lúc này để tận hưởng không khí trong lành mà thiên nhiên đã ban tặng cho anh ấy. Như thường lệ, buổi sáng anh quét vườn và ăn sáng, buổi chiều anh đi dạo quanh nhà, buổi chiều anh giúp ông bà làm việc nhà như dọn dẹp, cho mèo ăn, nấu cơm. Dù làm nhiều nhưng anh ấy luôn thoải mái, luôn cười và vui vẻ. Buổi tối, anh thường ngồi xem tivi hoặc đọc báo rồi đóng cửa đi ngủ. Khi buồn chán, ông thường kể cho các cháu nghe, kể đủ thứ chuyện, nào là chuyện dân gian, nào là truyện cười, chuyện tuổi thơ… Ông học địa chất rất giỏi, tôi nhớ hồi tháng Ba năm nay, ông được trao giải thưởng. Giải thưởng Hồ Chí Minh về Địa chất. Anh ấy cũng là một họa sĩ, anh ấy vẽ rất đẹp, bức tranh nào tôi nhờ anh ấy vẽ cũng được điểm chín, điểm mười. Thuở nhỏ anh học rất giỏi, luôn đứng đầu lớp. Anh học đều các môn.
Anh còn kể, trong chiến tranh anh phải lo từng miếng cơm manh áo cho cha, chú và dì tôi. Mọi người phải trốn dưới hầm, phía trên đầy súng và bom. Lúc đó chưa có ti vi để xem, chỉ có đi học, mỗi lần loa phóng thanh gọi máy bay Mỹ, địch đến là mọi người lại ùa xuống hầm trốn. Anh ấy thích đi du lịch vì mỗi lần anh ấy đi, anh ấy cảm thấy sảng khoái và thư thái. Vì vậy, cứ mỗi kỳ nghỉ hè, bố mẹ tôi lại sắp xếp cho cả nhà đi du lịch biển, chủ yếu là Đà Nẵng. Vẫn ở nhà, anh dậy sớm vào buổi sáng và đi dạo và tập thể dục với các học sinh cuối cấp khác và làm quen với nhiều người. Buổi chiều anh ra biển. Biển Đà Nẵng xanh và trong vắt. Ông thường bơi ra xa, sau khi bơi được nhiều vòng, ông vào trong chơi với các cháu, cùng chúng nhảy trên sóng. Sau mỗi lần bơi lội, ông và anh tôi lại “thu hoạch” được nhiều vỏ ốc, ốc còn sống mang về Hà Nội làm quà cùng với mấy chai nước biển và một ít cát để cho ăn.
Tôi yêu ông lắm, chỉ mong ông sống đến trăm tuổi, sống mãi với gia đình tôi, và dù đi đâu hình ảnh ông vẫn mãi trong tâm trí tôi, không bao giờ phai.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Em kể về người ông của em và nêu cảm nghĩ . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !