“Những con cò chở nắng qua sông
Mang theo giọt nước mắt cay đắng của người cha
Cha là dải ngân hà
Con là giọt nước từ nguồn”.
Bố, bố là người mà con luôn kính trọng và con biết ơn vì đã cưu mang, chăm sóc con.
Năm nay bố tôi cũng vừa tròn 39 tuổi. Bố là bộ đội, công tác trong Ban chỉ huy quân sự. Dáng bố cao ráo, cân đối. Bà ngoại nói hồi nhỏ bố tôi gầy lắm, nhưng nhờ bàn tay chăm sóc của mẹ mà ông béo lên nhiều. Khuôn mặt anh vuông vức, đầy những đường nét mạnh mẽ với sống mũi cao và chiếc cằm vểnh, khỏe khoắn. Điều khiến tôi ấn tượng nhất trên khuôn mặt của cha tôi là đôi mày rộng và đôi mắt đen sáng ngời toát lên vẻ thông minh.
Cha tôi không giỏi về khoa học, nhưng tôi phải thừa nhận ông là một người thông minh. Bố dạy tôi những mẹo nhỏ trong cuộc sống. Bao nhiêu lần tôi nghe từ “nếu” mỗi ngày? Bố nhanh. Mọi thao tác từ gấp, giặt quần áo đến rửa bát, trồng cây đều phải nhanh nhẹn, đúng tác phong của người lính nhanh nhẹn nhưng phải ngăn nắp, ngăn nắp. Cũng giống như làm việc ở nhà, phòng của bố mẹ chắc chắn là phòng ngăn nắp nhất. Mọi thứ phải tuân theo thứ tự giống như những người lính xếp hàng. Nếu tôi ở nhà mà để đồ đạc bừa bãi, chắc bố tôi bực lắm vì tính tôi bừa bộn, lười biếng khác hẳn tính ông.
Có lẽ những nét nổi bật nhất trên cơ thể cha tôi là cơ bắp cuồn cuộn và đôi bàn tay chắc khỏe. Đó là kết quả của quá trình rèn luyện thể chất tích cực của bố tôi. Mỗi sáng, bố dậy rất sớm để tập thể dục. Và những ngày này, bố tôi thường đánh thức tôi dậy để cùng ông tập thể dục. Môn thể dục của bố thường là những môn võ đầy sức bền nhưng không kém phần dẻo dai. Tôi rất thích những bài tập võ thuật, những bài tập thể hiện bản lĩnh đàn ông và một điều nữa là nó giúp tôi rèn luyện sức khỏe.
Tình yêu vô bờ bến của cha dành cho tôi chỉ được bộc lộ qua nụ cười của ông. Bố là người vui tính, chắc chắn trên gương mặt bố không thể thiếu nụ cười rạng rỡ trên môi. Một nụ cười là tuyệt vời. Nụ cười ấy hạnh phúc, chúc em cố gắng hơn khi học giỏi. Nụ cười đó giễu cợt tôi khi tôi bị điểm kém. Nhưng câu nói đùa đó lại là câu nói đùa khích lệ tôi. Người cha luôn nói: “Không có gì quý hơn là con học giỏi”. Khi tôi có lỗi. Không có nụ cười trên khuôn mặt của cha mình và thay vào đó là một biểu hiện tức giận. Bố tôi luôn chỉ trích những lỗi lầm của tôi dù lớn hay nhỏ. Những lúc đó tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng những lúc đó tôi lại rất giận cha tôi. Tại sao bố lại mắng tôi vì một chuyện nhỏ như vậy mặc dù tôi đã thành thật nhận lỗi? Sau đó tôi rất hối hận, cha tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho tôi, tại sao tôi phải giận ông?
Bàn tay của bố, một bàn tay kỳ diệu. Một bàn tay to béo. Từ chỗ làm đến việc nhà đều nhờ một tay người bố. Từ khi em tôi ra đời, cha tôi làm lụng vất vả. Vì điều này, mẹ tôi đã được thương xót rất nhiều. Bây giờ, thay vì dậy sớm tập thể dục, bố dậy sớm giặt đồ, rửa bát, nấu bữa sáng. Những buổi chiều, thay vì chơi bóng đá, cầu lông với tôi, bố tôi lại đi tưới rau… Tôi thấy thương bố vô cùng. Và trong thời gian rảnh rỗi, tôi giúp bố tôi làm việc. Cha tôi nấu ăn cũng như mẹ tôi. Bố cầm đầy hoa trên tay. Đúng là bố tôi rất thông minh. Bố viết rất hay. Cha tôi luôn nói nét chữ là nét người, người có tâm sẽ viết đẹp, có tâm xấu thì nét chữ sẽ xấu nên ông đã từng giả mạo nét chữ của tôi rất nhiều. Bố rất giỏi trong việc sửa chữa mọi thứ. Những thứ tôi sửa chữa được chia thành tốt, cũ thành mới.
Tôi thương bố lắm nhưng chưa nói được lời nào vì nhút nhát, rụt rè. Và tôi quyết định biến tình yêu đó thành hành động. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để ước mơ của bố được bay cao, bay mãi.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Em hãy viết bài văn tả người bố của mình . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !