Trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, có rất nhiều người xứng đáng với tình yêu và tình cảm của chúng ta. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ, người bạn yêu quý nhất là ai chưa? Đối với mọi người, câu trả lời có thể là ông bà, mẹ, anh chị em hoặc có thể là bạn bè. Còn tôi, hình ảnh của cha sẽ mãi là ngọn lửa thiêng sưởi ấm tâm hồn tôi mãi mãi.
Cha tôi không được may mắn như những người đàn ông khác. Trong cả cuộc đời, có lẽ chưa bao giờ anh được sống trong hạnh phúc và vui vẻ. Ở tuổi tứ tuần, khi chưa đi được nửa đời người, người cha đã phải sống chung với nhiều căn bệnh: Mới đầu chỉ là đau dạ dày, sau đó là hàng loạt biến chứng khác. Trước đây, khi tôi còn khỏe, bố luôn rất tuyệt.
Nhưng giờ đây, người đẹp này dường như đã dần thay đổi: thay vì những cánh tay vạm vỡ, giờ đây chỉ còn một dáng người gầy gò và nhăn nheo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, đôi gò má cao dần lộ ra trên khuôn mặt sạm sương gió. Tuy nhiên, căn bệnh không thể lấy đi nhân cách bên trong của người cha, ông luôn là người đàn ông tràn đầy nghị lực, niềm tin và hết lòng yêu thương gia đình.
Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền mà bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù ốm đau, bệnh tật nhưng bố anh không bao giờ đầu hàng số phận. Người cha đã cố gắng vượt qua cơn hấp hối để trấn an mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng công việc kinh doanh xe hybrid của mình.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lặn từ lâu. Tóc cha đã bạc dần trong sương sớm. Công việc ấy đối với người bình thường thì rất dễ dàng, nhưng đối với cha thì rất khó khăn và rắc rối. Giờ có những lúc phải chở khách đường dài, đường lắc, bố tôi lại bị đau bụng tái phát.
Và kể cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng gắt nhiệt độ lên tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa tầm tã suốt tháng bảy, tháng tám, cả những buổi tối mùa đông se lạnh, tôi vẫn cố nán lại dưới bóng cây chờ đợi ấy. người qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có một người cha giàu có, hy sinh, chăm chỉ như vậy.
Nhưng đây không phải là kết thúc. Ngày nào tôi cũng đứng như vậy, mỗi khi xoay người, tôi lại bị những cơn đau vặn vẹo hành hạ. Nhìn khuôn mặt méo mó của bố, những cơn đau mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết bật khóc. Nhìn bố như vậy lòng tôi còn đau gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể gánh nỗi đau đó thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền? Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm cho bạn vào lúc này để làm cho bạn hạnh phúc hơn, tôi sẽ làm tất cả, bạn có thể cho tôi biết?
Lúc đó tôi có thể ôm cha tôi, xức dầu cho ông, tôi chỉ muốn không làm việc với ông nữa, tôi có thể bỏ học, để tôi có thể tiết kiệm tiền cho gia đình, kiếm tiền và tiết kiệm tiền. bố. Nhưng nếu nhắc đến, chắc chắn anh ấy sẽ rất buồn và thất vọng về tôi.
Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu đến giọt sức lực cuối cùng để cha nuôi dạy chúng con nên người. Cha rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố tôi học rất giỏi nhưng nhà nghèo nên bố tôi phải bỏ học. Hàng đêm, khi còn cố gắng bước đi, bố vẫn luôn dạy các chị em học bài.
Trong bữa ăn, bố thường nhắc nhở chúng tôi phải sống như thế nào cho phải đạo. Tôi rất ngưỡng mộ ông, ông biết hàng nghìn câu Kiều, hàng trăm câu tục ngữ, danh ngôn…
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Em hãy tả về bố của em . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !