“Em Bông. Hai Má Hồng.” Ôi, em yêu của anh, ngủ ngon nhé. Tôi đã không hoàn thành bài hát khi em bé ngủ thiếp đi. bạn có biết đó là ai không? Đây là con búp bê của tôi.
Ôi, con búp bê yêu quý của tôi mới đẹp làm sao! Đứa bé là món quà của mẹ tôi nhân dịp tôi lên 8. Tôi thích nó đến nỗi đặt ngay cho nó một cái tên rất tây: An-na. Vì Anna có mái tóc vàng xoăn, đôi môi đỏ mọng và hay cười. Khuôn mặt tròn và mũm mĩm. Đôi má phúng phính, lúc nào cũng hồng hào, ánh lên màu đào mới chín. Nếu là bạn, bạn cũng nên hôn lên má bé Anna của tôi.
Anna không cao lắm, đã hơn 3 năm rồi nhưng tôi không nhớ cô ấy chút nào, cao bằng cái phích nước của tôi. Em bé có nước da trắng hồng, bàn tay mềm mại, mịn màng, ai cũng có thể cảm nhận được. Bố tôi nói nó là cao su dẻo nên rất mềm. Búp bê Anna của tôi cũng biết hát. Khi tôi ôm con trên lưng. “Baby sing to me”, bài hát chúc mừng sinh nhật lại vang lên. Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy và cô ấy ngừng hát ngay lập tức. Cô ấy có thể đứng đó, chân đi một đôi giày nhựa màu trắng rất đẹp. Cô ấy thích mặc một chiếc váy màu xanh, cô ấy trông giống như một nàng công chúa trong một cung điện lộng lẫy.
Mùa hè năm ngoái chị gái tôi và tôi đã may cho Anna một số bộ váy mới, nhưng có vẻ như Anna không thích những bộ váy đó. Tôi vẫn mặc chiếc váy màu xanh đó. Vì nó hợp với tôi hơn. Khi bé ngủ, mắt bé nhắm nghiền. Đứa trẻ ngủ ngon. Tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho bé. Đứa trẻ vẫn mỉm cười, như đang mơ một giấc mơ đẹp. Khi tỉnh dậy, em đứng thẳng dậy, cười thật tươi, đôi mắt xanh biếc, tròn xoe nhìn tôi âu yếm. “Con ngoan, sao con lại nhìn mẹ như vậy!”. Từ ngày sinh bé Anna, sau những giờ học căng thẳng ở trường, tôi lại dành thời gian chơi với búp bê Anna. Khi tôi chải tóc cho cô ấy, khi tôi may quần áo cho cô ấy, khi tôi nói chuyện với cô ấy về những niềm vui và nỗi buồn. Em bé lúc nào cũng chỉ biết cười.
Một ngày nọ, khi bà tôi bị ốm và phải vào bệnh viện, tôi đã hỏi Anna: “Con có yêu bà không?” Cô ấy chỉ cười, tôi giận cô ấy, ném cô ấy lên nóc tủ. Nhưng tôi cảm thấy mình quá đáng. Tôi nghe thấy tiếng Anna khóc. Tuy nhiên, tôi lại ôm lấy con: “Mẹ xin lỗi, từ nay mẹ không bỏ con đâu”. Đây là búp bê Anna của tôi.
Dù đi xa nhưng tôi vẫn nhớ cái miệng cười và đôi mắt thơ ngây của em bé. Đó là niềm vui của tuổi thơ tôi. Tôi luôn chăm sóc và chơi với con cẩn thận để con không bị bẩn. Búp bê An-na, em luôn vui vẻ hồn nhiên, cùng em có những giấc mơ tuổi thơ thật đẹp.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Em hãy tả một thứ đồ chơi thân thiết của em . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !