Đầu năm 1941, Bác Hồ về nước, đã chọn Pác Bó (huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng) làm nơi xây dựng căn cứ cách mạng.
Những năm 1940 – 1941, đời sống cư dân Pác Bó vô cùng khổ cực, lương thực chủ yếu là ngô. Có những gia đình đói khổ, vào những ngày giáp hạt phải vào rừng đào củ ấu kiếm sống. Cũng có những gia đình bốn đời truyền nhau một chiếc áo chàm, người này nối người kia, nhìn lại không phân biệt được mảnh vải nào may trước. Người dân trở về nước lúc bấy giờ và chọn hang Cốc Bó làm nơi trú ẩn. Cuộc sống giàu sang phú quý của ông chỉ có cháo ngô và rau rừng như những người dân quanh vùng. Thấy Bác đã già, ngày đêm làm việc vất vả, sợ Bác không đủ sức ăn cháo ngô nên các bạn bàn nhau mua gạo về nấu cho Bác. Biết chuyện này, anh kiên quyết không đồng ý. Có thời ngô non xay lâu mới dùng, cháo bị chua. Các bạn nhờ chú nấu cháo cho chú dùng nhưng chú vẫn không nghe. Người đó hỏi bạn bè của mình:
– Có cách nào để ngô non không bị chua?
Bạn bè nói:
– Nếu chín ăn được nhưng không ngon.
– Không ngon thì nướng ăn cũng được, đừng bỏ phí. Một số hạt ngô bây giờ cũng quý.
Lời Bác đã dạy cho các em bài học về tiết kiệm. Và trong thời kỳ này đã ra đời câu thơ “Cây tre thân tre còn sàng”. Trong hoàn cảnh khó khăn, vất vả nhưng cô chú chúng tôi vẫn tin tưởng vào một ngày mai tươi sáng.
Đầu tháng 4 năm 1941, Bác cùng các đồng chí chuyển về sống ở túp lều Khuổi Nậm. Bạn Bảo An – quê Sóc Giang, Hà Quảng bắt chim trĩ. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi con gà đẹp như thế nào và xin chú của họ giữ nó làm vật trang trí. Bác bảo:
– Trồng làm sân khấu giải trí cũng thú vị, nhưng bây giờ thức ăn rất khan hiếm, gạo ăn còn không có, các con lấy gì để nuôi gà trang trí?
Hai anh em nói với chú: – Chúng cháu sẽ bắt côn trùng để nuôi gà.
Người chú đồng ý, nhưng chỉ vài ngày sau con chim trĩ sụt cân. Thấy vậy, người chú hỏi:
– Bây giờ chúng ta xử lý thế nào đây?
Biết ý bạn, bạn nói:
– Vậy mời chúng tôi ăn gà.
Người chú đồng ý. Anh em mừng rỡ vì nghĩ hôm nay sẽ được một bữa ngon. Nhưng nói đến thịt gà, Bác để ruột nấu một bữa mới ngon. Tất cả được nghiền mịn để có nhiều muối ớt rang mặn cho vào ống nứa ăn dần trong các bữa sau. Bác còn dặn, đừng quên để lại một phần cho các đồng chí đang đi công tác ở cơ sở chưa về. Ngay cả với một miếng thức ăn nhỏ, anh ấy cũng không quên những người bạn không ở nhà.
Năm 1942, Bác Hồ sang Trung Quốc gặp chính quyền trung ương của Tưởng Giới Thạch để bàn về mối quan hệ giữa hai nước trong cuộc kháng chiến chống Nhật. Không may, đi đến đường Từ Vinh, huyện Đức Bảo, Quảng Tây, Trung Quốc, ông bị chính quyền địa phương Tưởng Giới Thạch bắt giữ. Ông đã bị đưa đến hơn 30 nhà tù ở 13 quận ở Quảng Tây, Trung Quốc. Tháng 10 năm 1943, ông được trả tự do. Tháng 10 năm 1944 Người về Pác Bó. Các bạn đã đưa Bác đến nhà bác Dương Văn Định (bố của đồng chí Dương Đại Lâm) và ai cũng vui mừng khi thấy Bác trở về. Nhìn thấy chú gầy gò, tóc bạc phơ, ai cũng thấy thương chú. Dương Văn Đình nhờ người nhà nấu cháo và mang bát cháo trứng mời chú. Bác hỏi:
– Anh ăn mấy bữa một ngày ở đây?
– Dạ, ngày ăn ba bữa, bữa sáng là cháo.
– Vậy mọi người có được ăn cháo với trứng không?
Ai cũng phải thú thật vì chú đi đường mệt nên chỉ mời chú thôi. Bác không bằng lòng nói với mọi người:
– Bạn tôi làm cách mạng, tôi cũng làm cách mạng, tại sao tôi lại đặc biệt hơn bạn bè? Cách mạng khó khăn thì phải cùng nhau chịu đựng, ai ăn sao tôi ăn.
Và anh đứng dậy, bưng một bát cháo trứng mời bà cố của bạn thân Dương Đại Lâm. Người chú nói: “Đây là người nên được chăm sóc. Bà cố đã sống gần trăm năm, bà đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, bà phải ăn uống đầy đủ để sống với con cháu cho đến ngày nước được độc lập, hưởng thái bình”.
Nghe Bác nói thế ai cũng thấy sống mũi cay cay. Yêu chú của bạn và ngưỡng mộ chú của bạn nhiều hơn nữa. Bác không bao giờ yêu cầu phải có những ưu tiên của mình. Trong mọi hoàn cảnh, anh ấy đều nghĩ đến người khác và quan tâm đến mọi người xung quanh.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Em hãy kể một câu chuyện về Bác Hồ mà em thích nhất . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !