“Quê tôi có dòng sông xanh
Mặt nước trong vắt soi bóng hàng tre”.
Nhắc đến dòng sông quê hương là trong lòng tôi có một cảm giác khó tả, một tuổi thơ tôi đã được gắn liền với dòng sông nước trong lành.
Vì tôi không biết bơi nên được cha dắt đi bơi sông, nhưng có lẽ vì tôi còn nhỏ nên tôi chưa cảm nhận được tình quê hương, dòng sông vẫn êm đềm chảy chở phù sa vun đắp ruộng vườn tươi tốt. . Tôi vẫn không quan tâm dòng sông có gì đặc biệt mà nó chỉ là nơi lũ trẻ chúng tôi thường xuống tắm khi trời nóng.
Bao năm gắn bó với sông nước nên mỗi khi xa quê tôi lại nhớ những kỷ niệm tuổi thơ nhiều lắm. Giờ đây khi đã bước chân vào giảng đường đại học và phải sống xa gia đình, em mới thấu hiểu sâu sắc nỗi nhớ gia đình, người thân và đặc biệt là dòng sông quê hương.
Nhớ những ngày còn đi học, đi trên bờ đê nhìn xuống sông thấy từng đàn cá tung tăng bơi lội. Gió sông thổi vào lành lạnh, thơm mùi ngô non, mùi cỏ, mùi phù sa, mùi đồng lúa…
Bên dòng sông quê hương tôi nghe tiếng sóng vỗ vỗ về, những cái vuốt ve bất tận như bàn tay ấm trên đôi má quá mềm. Tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng, lòng chợt khóc theo tiếng gọi êm đềm của một thuở bên sông quê nhà.
Dường như dòng sông mang theo câu hát thiết tha, và dòng sông hát, hát lên khúc tình ca quê hương, gợi lên bao nỗi niềm chôn sâu trong lòng, để mang đi, làm lòng tôi nguôi ngoai.
Dòng sông quê em không có màu tinh khiết của bầu trời trong xanh, cũng không có màu của những đám mây bồng bềnh trên bầu trời mà chỉ có một màu xám xịt của phù sa bồi đắp màu mỡ quanh năm.
Có thể nói tuổi thơ tôi gắn liền với những tháng ngày lũ lụt, nước sông dâng lên rất nhiều, cha tôi lo đắp đập để nước không tràn, còn tôi thì thích đi chân đất dưới nước, có một cảm giác trong lành, dễ chịu như được mẹ sông vuốt ve ôm chân.
Dòng sông quê hương lắng nghe từng đổi thay của cuộc đời, dịu dàng và thân quen. Mỗi buổi chiều, lòng sông rực lên những tia nắng ấm áp ôm lấy những nụ cười trẻ thơ vang trong gió.
Tuổi thơ tôi đã đi qua, bên dòng sông êm đềm, trải qua những tháng ngày khó khăn, gian khổ nhưng luôn ấm áp, được chở che bởi hơi ấm của tình yêu thương. Năm tháng trôi qua, dòng sông vẫn chảy và trong cuộc đời mỗi người ai cũng trải qua buồn vui, bão tố, nhớ và quên. Nhưng không hiểu sao dòng sông quê hương luôn là kỉ niệm đáng nhớ nhất đối với tôi. Có lẽ nó đã ăn sâu vào tâm hồn tôi. Và cũng chính dòng sông là nơi tôi cảm thấy thật bình yên, tôi quên đi những lo toan trong cuộc sống.
Nhưng tiếc thay màu “xanh” của dòng sông ở thành phố tôi đang dần mất đi. Đâu rồi những cảnh trẻ thơ tắm sông, nô đùa trong làn nước trong xanh. Thời gian gần đây, trong làng rộ lên phong trào đào ao thả cá. Mỗi ngày, hàng tỷ m3 nước ô nhiễm từ các ao nuôi cá tra – vược thải trực tiếp ra kênh rạch, sông ngòi khiến nước sông không còn một màu trong xanh mà chuyển sang một màu xanh thẫm, không phù sa, trôi theo chất độc hóa học. Rồi sự vô ý thức của con người khi coi dòng sông là bãi rác.!!! Nhiều nguy hiểm do dịch bệnh đang chờ đợi người dân khi họ dần không còn được tận hưởng nguồn nước ngọt của các dòng sông trong tương lai.
Đất nước vươn lên, công nghiệp hóa, hiện đại hóa, xóa đói giảm nghèo đã vô tình xóa sạch sự thuần khiết của nông thôn. Và chỉ ở đây, những dòng sông bị ô nhiễm. Làng quê thân yêu không còn những dòng sông trong lành, đồng nghĩa với việc môi trường đang dần bị hủy hoại. Chúng ta phải bảo vệ môi trường, bảo vệ dòng sông quê hương.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Dựa vào nội dung bài Dòng sông mặc áo, em hãy tưởng tượng và tả lại dòng sông quê em vào các buổi trong ngày . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !