Có một số người quyền cao chức trọng, sống trong sự nể nang, vuốt ve của mọi người, thường được hưởng đặc quyền rồi dần quen mà không biết mình đã mắc phải thói quen đặc quyền. , lợi nhuận đặc biệt.
Bác Hồ của chúng ta cả đời chỉ nghĩ làm đầy tớ của dân, lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ, Bác Hồ của chúng ta luôn hòa mình vào cuộc sống chung của đồng bào, đồng bào, không màng lợi lộc của ai. cho bạn .
Toàn quốc kháng chiến bùng nổ, nhiều lão thành, trí thức theo Bác lên Việt Bắc đi kháng chiến, đèo cao, suối sâu, đường sá lầy lội, nhiều đồng chí phải nằm cáng. Các anh phục vụ lo cho chú mệt cũng đề nghị chú lên cáng, chú ra về: Chú vẫn khỏe, đi lại được, các chú có nhiệm vụ đỡ chú như thế này là tốt rồi.
Cuối năm 1961, Bác về thăm xã Vĩnh Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, một xã có phong trào trồng cây tốt. Trên một ngọn đồi thấp, Bác đứng nói chuyện với nhân dân trong xã. Đã gần trưa, mặc dù là mùa đông nhưng nắng vẫn gay gắt. Thấy chú đứng giữa trưa nắng ai cũng ngạc nhiên. Đồng chí quận trưởng cho Bác mượn ô, định che nắng cho Bác thì Bác quay lại hỏi:
– Bạn có đủ ô để che cho tất cả đồng bào của mình không? Chà, cởi nó ra, bạn không phải là vua sao?
Một lần, trong bữa cơm, người phục vụ dọn cho chú một đĩa cá Anh Vũ, một loài cá sông quý hiếm thường chỉ có ở khúc sông Hồng, đoạn Bạch Hạc – Việt Trì. Trông thấy đĩa cá, chú nhận ra ngay đó là của quý hiếm, chú khen ngợi rằng:
– Cá ngon mà Bác Tô (đồng chí Phạm Văn Đồng) đi vắng. Thôi, chiều các bác chiều thằng bạn về cho vui.
Món ăn ngon, chú không bao giờ ăn một mình. Cuộc chia tay thật ngọt ngào, tưởng chuyện sẽ qua. Nhưng bữa sau, trên mâm cơm đã có cá của hôm trước. Nhìn thấy đĩa cá, người chú hiểu ra ngay và tỏ vẻ không hài lòng.
– Bác không phải là vua mà phải cúi đầu mới tiến được!
Sau đó, anh quyết định bỏ nó đi và không ăn nữa. Như chú đã nói, ở đời ai chẳng thích ăn ngon mặc đẹp, nhưng nếu miếng ngon đó đem đổi lấy sự mệt mỏi, phiền toái của người khác thì chú không chấp nhận.
Anh em làm việc ở Phủ Chủ tịch thường đi lại hàng ngày bằng xe đạp, thỉnh thoảng mới gặp các chú đi bộ. Thấy chú, cả bọn xuống lấy xe đợi chú đi qua rồi lên xe đi tiếp. Thấy vậy, Bác thường xua tay bảo anh em đi tiếp, không cần xuống xe. Nhưng ai có thể cho tôi ngồi trong xe khi chú tôi đi bộ. Có lần chú gọi người bạn vừa xuống xe lại gần và nói:
– Hai người còn có việc, cứ cưỡi ngựa đi. Chú chẳng phải là ngôi chùa có biển “ngựa thấp” phía trước để ai đi qua phải xuống xe xuống ngựa hay sao?
Lão Tử nói: “Trời đất trường tồn được lâu, vì không sống cho mình nên trường tồn. Hiền nhân đặt xác sau mà lên trước, lấy xác ra mà tồn”. quên mình, không nghĩ đến mình, nhưng trở nên sống mãi, lời của Lão Tử thật sâu sắc!
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Bác Hồ của chúng ta không còn nữa nhưng hình ảnh Người còn sống mãi trong lòng em. Bằng tình cảm kính yêu và lòng biết ơn vô hạn, em hãy kể lại một câu chuyện về bác Hồ đã tác động mạnh mẽ đến tình cảm, ý nghĩ của em . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !